Người dịch: Whistle
Thân thể mấy trăm cân bay ngang, đụng đổ một hàng bàn, đập vào tường mới nặng nề rơi xuống đất, má sưng vù.
“Ngươi nghĩ ngươi là thứ là?”
Chu Giáp vận động cổ tay, mặt mày âm trầm, đứng dậy:
“Một tên thân binh nho nhỏ mà cũng dám lớn tiếng với ta, thật sự coi Chu mỗ ta dễ bắt nạt sao?”
“Ngươi làm gì vậy?”
Hai thân binh còn lại biến sắc: “Hứa tỷ, tỷ không sao chứ?”
“A!”
Thân binh mập mạp bò dậy, gào thét, giọng điệu khó tin:
“Ngươi dám đánh ta?”
“Ngươi dám đánh ta?”
Tuy rằng ả ta là Phàm Giai.
Nhưng lại là thân binh được Shirley tin tưởng nhất, đại diện cho quân đội, quân đội mà lục tộc ở Hồng Trạch vực đều phải nể mặt.
Ngay cả triều đình, Huyền Thiên minh, vương triều Đại Lâm cũng phải nhìn sắc mặt của Xích Tiêu quân.
Chu Giáp đánh không phải là ả ta…
Mà là Shirley tướng quân.
Kỷ gia!
Ngay cả Hắc Thiết trên Tiểu Lang đảo cũng phải nể mặt ả ta, vậy mà một tên Hắc Thiết mới tấn thăng lại dám ra tay.
“Xông lên.”
Thân binh mập mạp gào thét, chỉ vào Chu Giáp:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên cho ta!”
Hai tên thân binh còn lại hoàn hồn, rút đao, kiếm ra, ép sát Chu Giáp, quát lớn:
“Quỳ xuống!”
“Quỳ xuống cho ta!”
“Hừ…”
Chu Giáp hừ lạnh, lóe lên, xuất hiện bên cạnh hai thân binh, nhẹ nhàng duỗi hai tay, hai người đã bay ra ngoài.
Sau đó, Chu Giáp dậm chân, xuất hiện trước mặt “thân binh” mập mạp.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ả ta, Chu Giáp tát một cái, ả ta ngã xuống đất, sau đó, Chu Giáp đá một cước, đá bay ả ta ra khỏi cửa.
Nội kình bùng nổ, thân binh mập mạp da tróc thịt bong, thảm không nỡ nhìn.
“A!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Trong nháy mắt, ba thân binh hùng hổ đã lăn lộn trên đường.
Ba người dìu nhau, đứng dậy, thân binh mập mạp nghiến răng: “Họ Chu kia, ngươi chết chắc, chết chắc!”
“Chu trưởng lão.” Lôi My lo lắng, đứng dậy:
“Chỉ là mấy người hầu mà thôi, không cần phải như vậy.”
“Không sao.” Chu Giáp đưa tay ra, chặn Lôi My:
“Chính vì là người hầu nên mới không cần nể mặt, nếu như đối với mấy tên người hầu thái độ không tốt mà còn phải cung kính, Chu mỗ cũng không cần làm Hắc Thiết nữa.”
“Thần sứ.”
Nguyên Hương bước vào một tiệm bán hương, cúi người với Thần sứ đang quỳ trên đất, nói:
“Chuyện ngài muốn ta điều tra đã có tin tức.”
“Ồ!”
Thần sứ ngẩng đầu:
“Thế nào?”
“Không ai biết thân phận thực sự của lâu chủ Huyết Đằng lâu, nhưng mấy lần hắn ta xuất hiện đều có mấy người ẩn hiện gần đó, bọn họ rất đáng ngờ.”
Nguyên Hương lấy ra một tờ giấy có ghi tên, nói: “Tổng cộng là bốn người, trong đó có một Hắc Thiết.”
“Hắc Thiết?”
Thần sứ khẽ động:
“Là ai?”
“Chu Giáp, Tiểu Lang đảo, đồng thời cũng là trưởng lão Thiên Hổ bang.”
Nguyên Hương nói: “Người này vừa mới trở thành Hắc Thiết chưa lâu, nhưng thiên phú dị bẩm, lôi pháp xuất chúng, nghe nói, thực lực của Chu Giáp trong Hắc Thiết sơ kỳ được coi là rất nổi bật.”
“Ừ.”
Thần sứ trầm ngâm suy nghĩ:
“Lần lượt thăm dò mấy người này, còn về phần Chu Giáp, ta sẽ đích thân đi gặp.”
“Vâng.”
Nguyên Hương đáp.
…
“Bốp…bốp…”
Mông Nam dẫm lên mặt nước, thân hình không chìm, sau khi lao đi một dặm, gã ta liền nhảy lên một hòn đảo nhỏ, quay đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục chạy.
Phía sau…
Tiếng chém giết vẫn vang lên.
Nhưng người thường phải mượn thuyền, cường giả Hắc Thiết cũng không dám một mình đuổi theo, điều này giúp cho Mông Nam có thêm thời gian để chạy trốn.
“Hô… hấp…”
Mông Nam thở đều, Nguyên Lực trong cơ thể chấn động, chữa trị vết thương trên người.
Bạch Tượng bí chú là bí pháp hàng đầu của Đế Lợi tộc, sau khi tu luyện thành công, có thể cất giữ Nguyên Lực hùng hậu, thậm chí chỉ cần nháy mắt là có thể chữa khỏi vết thương nhỏ.
Cho dù là gãy chi, chỉ cần đặt lại chỗ cũ là có thể nối liền.
Thật sự rất thần kỳ!
Nhưng vết thương trên người Mông Nam rõ ràng không tầm thường.
Một lỗ thủng to bằng nắm đấm trên bụng, có thể nhìn thấy nội tạng như thể bị thiêu đốt, những nơi khác trên cơ thể cũng trắng bệch.
Sát khí quấn quanh người.
Đây là vết thương do mấy cường giả Hắc Thiết tạo nên.
Nhưng cho dù là vậy, trong cơ thể Mông Nam vẫn còn tinh nguyên và sức sống, chỉ cần có thời gian, hồi phục không thành vấn đề.
Mấu chốt là…
Truy binh sẽ không cho Mông Nam thời gian.
“Bùm…”
Còn chưa nghe thấy âm thanh, nhưng Mông Nam đã cảm nhận được sự chấn động của không khí, bóng dáng đang chạy trốn của gã ta theo bản năng ngã sang một bên.
“Ầm!”
Một bóng dáng lướt qua, đâm vào tảng đá phía trước, sau đó là vụ nổ dữ dội.
Mũi tên!
Một mũi tên bắn xa mấy dặm, uy lực khai sơn phá thạch.
Trong đám truy binh phía sau, chỉ có một người có thể bắn tên như vậy.
“Ả tiện nhân Shirley!”
Mặt Mông Nam co giật, ánh mắt dữ tợn:
“Đừng để ta có cơ hội, nếu không, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.”
Tuy rằng trong lòng căm hận, nhưng động tác của Mông Nam lại không hề chậm chạp, gã ta thi triển Bạch Tượng bí chú, dẫm lên dòng nước, chạy trốn theo đường zíc zắc.
Không bao lâu sau.
Sau khi vượt qua một ngọn núi, tiếng chém giết phía sau dần dần biến mất.
Mông Nam nhảy cao hơn mười mét, nặng nề rơi xuống chân núi, gã ta vịn vào cây, thở dốc, lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào.
“Hai khắc.”
Mông Nam tính toán thời gian, gật đầu:
“Đủ rồi.”
Sau khi tấn thăng Hắc Thiết, khác biệt rất lớn so với Phàm Giai, năng lực di chuyển, bộc phát và hồi phục đều tăng mạnh, giống như hai loài sinh vật.
Hắc Thiết hậu kỳ lại càng phi nhân loại hơn.
Trừ phi là cùng cấp bậc giữ chân, nếu không, cho dù có đến thêm bao nhiêu người cũng vô dụng.
Mông Nam ổn định tinh thần, định bước đi thì hai mắt gã ta đột nhiên nheo lại, quát lớn, một con voi trắng khổng lồ xuất hiện.
Voi trắng ngồi xổm, vòi voi vung vẩy, ngà voi nhô ra.
Bạch Tượng bí chú - Vạn Bàn Thức!
Đây là bí pháp có sức phòng ngự mạnh nhất trong Bạch Tượng bí chú, một khi thi triển sẽ giống như thần tượng trấn ngục, ức vạn năm không động không dao.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo